Vào
tháng 5 năm 1966, khi sửa lại tài liệu tuyệt đối bí mật, Bác chỉ ghi thêm một
câu trong phần nói về đoàn kết: "Phải có tình đồng chí thương yêu lẫn
nhau".
Thế là trong hai năm 1965,
1966, phần nói về đoàn kết đã hình thành một đoạn đặc biệt quan trọng:
"Trong Đảng thực hành dân chủ rộng rãi, thường xuyên và nghiêm chỉnh tự
phê bình và phê bình là cách tốt nhất để củng cố và phát triển sự đoàn kết và
thống nhất của Đảng. Phải có tình đồng chí thương yêu lẫn nhau".
"Phải có tình đồng chí
thương yêu lẫn nhau". Chỉ một câu - một câu thật ngắn - nhưng suy cho cùng
đó là điểm cơ bản nhất của vấn đề đoàn kết.
Nhớ lại, cách đây hơn 40 năm,
ngày 19 tháng 5 năm 1948, ở giữa núi rừng Việt Bắc. Trong bữa ăn dịp sinh nhật
của Bác tôi (đ/c Vũ Kỳ) có tâm sự một câu chuyện của riêng tôi
là, trong sinh hoạt với anh em, nhiều lúc tôi thường cáu gắt, mà tự phê bình
mãi vẫn khó sửa. Còn từ ngày làm việc với Bác đến nay chưa một lần nào Bác nặng
lời với tôi.
Nghe tôi nói Bác ôn tồn bảo:
- Chú làm việc với Bác lâu, thì
Bác làm việc với chú cũng lâu chứ. Thế nhưng Bác có thấy bao giờ chú cáu gắt
với Bác đâu.
Tôi còn ngỡ ngàng chưa rõ ý Bác
thì Bác đã nói tiếp:
- Hai Bác cháu ta có gì khó
khăn thì bàn bạc, cùng giải quyết, việc gì mà phải nặng lời, việc gì mà phải
cáu gắt. Đó chính là do Bác tôn trọng chú, chú tôn trọng Bác. Vì vậy, chú cứ tự
nghĩ xem trong quan hệ công tác với anh em chú đã thật sự tôn trọng anh em
chưa?
Tôi ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng
thấm thía. Nóng nảy cáu gắt đâu phải là cá tính? Nếu là cá tính thì tại sao
thường chỉ nóng tính với cấp dưới chứ không bao giờ dám nóng với cấp trên?
Bữa ăn buổi tối ấy Bác đã dặn
tôi ăn cơm vừa phải còn để bụng ăn tráng miệng và thưởng thức món chuối tiêu do
Bác trồng.
Vừa ăn chuối, Bác vừa hỏi:
- Chú thấy bánh gatô có ngon
không?
- Thưa Bác ngon ạ.
- Thế Bác mời chú ăn cơm không
nói cho chú biết là có bánh gatô tráng miệng, cứ để chú ăn no căng bụng thì lúc
ăn bánh gatô còn ngon nữa không?
- Thưa Bác bớt ngon ạ!
- Bớt ngon mà Bác cứ bắt chú
ăn, liệu chú có khó chịu không?
- Thưa Bác có ạ!
Bác nhìn tôi, hiền hậu:
- Chú thấy đấy! Bánh gatô ngon
nhưng ăn không đúng lúc thì bớt ngon, ăn không đúng cách thì không thấy ngon.
Phê bình cũng vậy. Phải đúng lúc và đúng cách. Và điều quan trọng là phải biết
tôn trọng lẫn nhau.
Hơn 40 năm rồi mà tôi như vẫn
còn nghe rõ giọng hiền từ của Bác, còn như được ôm trùm trong ánh mắt nhân hậu,
ưu ái của Bác... (Trích Thư ký Bác Hồ
kể chuyện)
LỜI BÀN: Lời của đồng chí
Vũ Kỳ ngẫm nghĩ thật đúng: “Nóng nảy cáu gắt đâu phải là cá tính? Nếu là cá
tính thì tại sao thường chỉ nóng tính với cấp dưới chứ không bao giờ dám nóng
với cấp trên?”. Vấn đề là ở chỗ: “chú cứ tự nghĩ xem trong quan hệ công tác với
anh em chú đã thật sự tôn trọng anh em chưa?”. Cần phải có tình đồng chí thương
yêu lẫn nhau thì mới thật sự mang lại sự đoàn kết và thống nhất, bài học đó vẫn
còn nguyên giá trị để chúng ta ứng xử trong công tác và cuộc sống hôm nay như
lời dạy của Bác: “Bánh gatô ngon nhưng ăn không đúng lúc thì bớt ngon, ăn không
đúng cách thì không thấy ngon. Phê bình cũng vậy. Phải đúng lúc và đúng cách.
Và điều quan trọng là phải biết tôn trọng lẫn nhau.”

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét